Cách để xây dựng lòng tin và tạo ra một không gian an toàn cho con sau khi ly hôn? Trong quá trình ly dị, việc quyết định ai sẽ có quyền nuôi dưỡng con cái và lựa chọn sự lựa chọn tốt nhất cho trẻ em khi cặp đôi có hai cuộc sống riêng biệt là rất khó khăn. Khi đưa ra quyết định về quyền nuôi dưỡng, quyền thăm và hỗ trợ cũng như bất kỳ điều gì liên quan đến trẻ em, tất cả mọi người – cha mẹ, luật sư, thẩm phán – phải làm tốt nhất mình có thể cho trẻ em.
Câu hỏi về điều gì xảy ra với trẻ em khi cha mẹ ly dị luôn là một câu hỏi đau đớn trong tâm hồn của mỗi người cha mẹ khi họ đưa ra quyết định ly dị để giải thoát cho nhau, để tạo cơ hội cho chính họ và người kia. Tìm kiếm niềm hạnh phúc mới. Cha mẹ phải thực sự suy nghĩ về con cái của họ. Ngay cả khi họ chia tay, họ cũng nên chia tay một cách bình tĩnh và văn minh để không làm xáo trộn cuộc sống của trẻ em.
Nếu bạn cần tư vấn hoặc hỗ trợ về những gì bạn đang tìm kiếm, hãy liên hệ với Luật Quốc Bảo tại Việt Nam để được hỗ trợ thành lập doanh nghiệp, đầu tư, xin thẻ tạm trú và thị thực, nhập cư và giấy phép lao động tại Việt Nam.
Liên hệ hotline/zalo: 0763387788.
Địa chỉ: 528 Lê Văn Sỹ, P.14, Q.3, TP.HCM
Trang Facebook: https://www.facebook.com/luatquocbao
Gmail: luatquocbao.vn@gmail.com
Mục lục
1. Làm điều tốt nhất vì con khi ly hôn
Ly dị gây cho trẻ em mất sự quan tâm, chăm sóc hoặc sự hỗ trợ trong việc học tập và trong cuộc sống khi trẻ em không thể sống cùng cả hai cha mẹ. Ly dị cũng ảnh hưởng trực tiếp đến tâm lý của cha mẹ, điều này lại ảnh hưởng đến tâm trạng xấu, ảnh hưởng đến khả năng chăm sóc con cái và làm cho cha mẹ có xu hướng trừng phạt mạnh mẽ hoặc nuông chiều hơn con cái.
Có thể nói rằng, một cách nào đó, sự ly dị của cha mẹ cũng ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc sống của trẻ em. Tuy nhiên, kết thúc hôn nhân của cha mẹ không có nghĩa cuộc sống của trẻ em bị hủy hoại. Đó là trách nhiệm của cha mẹ hạn chế càng nhiều càng tốt khả năng của những điều tiêu cực ảnh hưởng đến trẻ em của họ và tìm cách chữa lành vết thương mà trẻ em trải qua do ly dị của cha mẹ.
1.1 Điều đầu tiên là giữ trẻ em ra xa các mâu thuẫn và xung đột.
Hãy nhận thức rằng việc tranh cãi trước mặt trẻ em không bao giờ nên xảy ra. Một khi có xung đột giữa chồng và vợ, hãy cố kiểm soát cảm xúc của bạn thay vì để bản năng kiểm soát bạn. Đừng nghĩ rằng trẻ em không quan tâm đến các cuộc tranh luận của người lớn.
Bạn nên biết rằng trẻ em luôn quan sát mối quan hệ của cha mẹ và trẻ em luôn hy vọng cha mẹ của họ hòa thuận và hạnh phúc. Sự mâu thuẫn giữa cha mẹ, cãi nhau, thậm chí sử dụng lời bất lịch sự hoặc đánh nhau sẽ để lại cho trẻ em một vết thương tâm lý tiêu cực và ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần và thể chất của họ.
Ngoài ra, bảo vệ trẻ em khỏi xung đột cũng đồng nghĩa với việc giữ trẻ em ra xa ly hôn của cha mẹ. Sau khi ly dị, đừng đổ hết tất cả cảm xúc và suy nghĩ của bạn cho trẻ em vì bạn muốn trẻ em hiểu quyết định của bạn. Trẻ em chưa đủ trưởng thành để hiểu đầy đủ lý do cha mẹ họ rời xa nhau và họ không ở trong vị trí của cha mẹ họ để hiểu cảm xúc và suy nghĩ của người khác.
Sau khi chia tay, cha mẹ cần ngày càng thúc đẩy vai trò của họ như là người hỗ trợ và mang lại cảm giác an toàn cho trẻ em. Điều này có nghĩa là cha mẹ không cần phải nói cho trẻ em biết tất cả về sự ly hôn, như lo âu, khổ đau hoặc vấn đề tài chính… vì điều trẻ em cần là sự hỗ trợ của bạn, không phải là để an ủi bạn.
Hãy chia sẻ suy nghĩ của bạn với các nhà tâm lý, bạn bè hoặc người thân, và tuyệt đối không ép buộc trẻ em phải mang gánh nặng tinh thần của người lớn. Hãy nhớ rằng trẻ em chỉ là trẻ con, vẫn trong sáng và tinh thần không ổn định. Do đó, hãy giữ trẻ em ra xa những rắc rối có thể ảnh hưởng tiêu cực đến tâm lý của họ.
1.2 Đừng ép buộc con cái phải lựa chọn:
Tuyệt đối không làm cho hình ảnh của người kia xấu xí trong mắt trẻ. Một khi bạn đã quyết định ly hôn, hãy nhớ rằng ly hôn là quyết định đúng đắn vì cả hai bạn nhận ra rằng bạn không thể duy trì hôn nhân nữa. Đừng cố gắng đổ lỗi cho người kia và phóng đại những khó khăn bạn phải đối mặt. Đừng cố tìm cách đạp đổ người cũ của bạn để mọi người ủng hộ bạn. Nói với trẻ về lỗi lầm của người lớn hoặc nói xấu về cha mẹ của họ có thể làm cho trẻ có những suy tưởng sai lầm về người đã sinh ra họ.
Đừng quên rằng đứa trẻ là đứa con của bạn và cũng là đứa con của người kia, vì vậy đứa trẻ yêu cả hai người bằng một tình yêu đều đều. Và vì tình yêu mà một đứa trẻ dành cho hai người là như nhau, đừng độc ác và ép buộc đứa trẻ phải lựa chọn giữa hai người cha mẹ.
Những câu hỏi dường như vô hại từ người lớn như: “Bạn muốn sống với ai?”, “Chọn! Bạn muốn theo ba hay mẹ?” Những câu hỏi đó sẽ làm cho đứa trẻ cảm thấy như anh ấy bị ép buộc phải chọn một bên và phản bội bên kia. Giữa tình hình gia đình căng thẳng, đây là một trong những cách đặt câu hỏi gây tổn thương tâm hồn trẻ nhất.
Bởi vì, ở bên trong, bất kỳ đứa trẻ nào cũng muốn sống trong vòng tay yêu thương của cả hai bố mẹ. Câu hỏi này có thể làm cho đứa trẻ cảm thấy có tội và đau khổ. Sự ép buộc này cũng khiến cho trẻ hoàn toàn bối rối vì họ phải đưa ra quyết định quan trọng như vậy. Trong khi đứa trẻ chưa đủ trưởng thành và chưa có thời gian điều chỉnh tâm trạng của mình đối với cuộc rối loạn trong gia đình. Và điều này hoàn toàn không công bằng với đứa trẻ.
Thay vào đó, cha mẹ nên là người chịu trách nhiệm về vấn đề này. Cha mẹ cần thảo luận, đàm phán và đưa ra quyết định tốt nhất cho sự phát triển của đứa trẻ, sau đó cung cấp giải thích và lời khuyên để các đứa trẻ có thể cảm thông và lắng nghe sự sắp xếp của cha mẹ. Sau đó, quan sát phản ứng của đứa trẻ để điều chỉnh quyết định hoặc thống nhất. Hãy nhớ, bạn nên thực hiện điều này một cách từ từ, không vội và ưu tiên sự an toàn của đứa trẻ trên tất cả mọi thứ.
Cha mẹ cũng cần nhận ra rằng đứa trẻ của họ không phải là “quân cờ” trong “trò chơi ly hôn” của họ. Do đó, đừng biến đứa trẻ thành người trung gian giữa cả hai người. Đừng sử dụng đứa trẻ của bạn như người trung gian giữa cả hai người, ngay cả khi bạn không muốn giao tiếp với người chồng hoặc vợ cũ của bạn. Đó là trách nhiệm của cặp đôi và không có liên quan đến trẻ em. Biến đứa trẻ thành người trung gian đặt áp lực lên đứa trẻ vì anh ấy không thể truyền đạt đúng lời hoặc suy nghĩ của cha mẹ và cũng đánh đứa trẻ vào cuộc xung đột của cha mẹ.
Thay vào đó, khi bạn có cơ hội gặp gỡ con cái, hãy hỏi về cuộc sống hoặc sự phát triển của đứa trẻ, từ đó khiến cho con cảm nhận được năng lượng tích cực và thoải mái của bạn trong cuộc gặp gỡ của mình và đứa con.
Một sai lầm khác mà các cặp vợ chồng đã ly dị không nên làm là cấm con cái tiếp xúc với những người không ủng hộ họ. Không quan trọng nguyên nhân của cuộc ly hôn là gì, không quan trọng bạn ghét đối tác đến mức nào, đây không phải là lỗi của đứa trẻ. Bạn có nghĩ rằng bạn có thể trừng phạt đối tác của bạn bằng cách cấm họ gặp con của bạn, không cho phép họ tham gia sự kiện quan trọng như sinh nhật hoặc lễ tốt nghiệp không?
Hãy nhớ rằng không phải bạn hoặc đối tác của bạn, mà chính đứa trẻ bị tổn thương nhiều nhất, vì họ cần cả hai bố mẹ, đặc biệt trong các sự kiện quan trọng trong cuộc đời họ. Thiếu vắng bất cứ ai đều là một mất mát tinh thần lớn đối với đứa trẻ.
Thay vào đó, hãy tạo điều kiện cho con của bạn tiếp xúc với cha hoặc mẹ ruột của mình, vì điều này tốt cho sự phát triển của họ và giúp họ luôn ở trong tâm trạng vui vẻ và thoải mái vì họ biết rằng dù sau này có chuyện gì xảy ra, cha mẹ vẫn luôn ở bên họ. Hãy nhớ, cuộc ly hôn là vấn đề của bạn và của chồng hoặc vợ, con cái không phải là “ly hôn” khỏi bố mẹ của họ. Điều bạn cần phải làm là đem lại điều tốt nhất cho đứa trẻ, đừng giữ niềm hận thù trong lòng.
Chấm dứt một mối quan hệ không dễ dàng. Nhưng việc bảo vệ trẻ em khỏi tổn thương, khỏi bị cuốn vào các vấn đề của người lớn, hoặc để xóa những vết thương còn sót lại trong tâm trí của trẻ càng khó khăn hơn.
Vì vậy, cha mẹ phải luôn nhớ rằng đứa trẻ của họ là điều quan trọng nhất trong cuộc sống của họ. Trong tất cả các hành động của bạn, hãy chọn những lựa chọn mang lại lợi ích tốt nhất cho đứa trẻ. Hãy trở thành những người cha có suy nghĩ lý trí và chịu trách nhiệm đối với con cái của mình.
2. Làm sao để xây dựng lòng tin và tạo ra một không gian an toàn cho con sau khi ly hôn
2.1 Hãy trở thành bạn của con cái để hiểu về suy nghĩ và tâm lý để xây dựng lòng tin cho con
Một trong những vấn đề mà nhiều bậc cha mẹ quan tâm và đặt câu hỏi là cách nói chuyện và duy trì mối quan hệ khi con cái của họ bắt đầu bước vào tuổi dậy thì. PGS.TS. Nguyễn Thị Phương Hoa cho biết rằng ở độ tuổi này, trẻ sẽ có nhu cầu giao tiếp và tạo liên kết với bạn bè nhiều hơn. Vì vậy, nếu bậc cha mẹ muốn tạo mối kết nối với con cái, họ cần nhận biết rằng mối quan hệ với con cái, cũng như niềm tin và sự gắn kết, cần phải là một quá trình hai chiều.
“Nếu bạn muốn con cái tin tưởng và thảo luận những bí mật với bạn, bậc cha mẹ cần xem xét xem họ có tin tưởng con cái đến mức độ mà con cái sẽ tin tưởng họ đến mức đó hay không. Có một vấn đề ở đây. Vấn đề là bậc cha mẹ thường lo lắng rằng con cái sẽ bị phá hoại trong thời kỳ dậy thì. Nhưng tính cách của trẻ hình thành rất sớm, từ thời kỳ họ còn trong bụng mẹ. Ở tuổi 3 – 4, những đặc điểm chính của tính cách của họ đã hình thành và sau đó xã hội sẽ dần điều chỉnh những đặc điểm tính cách đó. Vì vậy, bậc cha mẹ không nên lo lắng rằng chỉ trong vài tháng tính cách của con cái họ có thể thay đổi. Hãy tin tưởng và trò chuyện thẳng hơn để tạo gắn kết với con cái,” chuyên gia nói.
Trẻ vị thành niên thường gặp khó khăn trong việc nói chuyện với bố mẹ. Một trong những phương pháp được các chuyên gia đề xuất để cải thiện tình hình này là viết thư cho họ. Bậc cha mẹ không nên quá lo lắng nếu con cái không đáp lại. Hãy tin rằng những lá thư của bạn có tác động nhiều hơn hoặc ít hơn đối với con cái. Đây là một cách để tăng cường giao tiếp với con cái.
Đặc biệt, bà Hoa cũng cho rằng dấu hiệu của trạng thái tinh thần không chỉ xuất hiện trong những biểu hiện thách thức hoặc cư xử sai trái của trẻ. Bà nhấn mạnh rằng những đứa trẻ ngoan ngoãn và học giỏi cần được chú ý nhiều hơn. Việc học giỏi và tinh thần khỏe mạnh không có liên quan và không bám vào nhau. Bác sĩ chia sẻ: “Có một loại trạng thái tinh thần gọi là trạng thái tinh thần hoạt động cao, xảy ra khi trẻ rất giỏi và đặt ra mục tiêu lớn cho bản thân, nhưng đánh giá bản thân thấp hơn rất nhiều so với khả năng thực tế của mình và tự gây áp lực cho bản thân, vì vậy, trẻ học giỏi càng nhiều, họ càng cần chăm sóc sức khỏe tinh thần của mình.”
Ở tuổi vị thành niên, nếu phát hiện con cái có vấn đề tâm lý, các chuyên gia khuyên bậc cha mẹ nên đưa họ đi khám bác sĩ. Đặc biệt, bậc cha mẹ cần tập trung đặc biệt đến việc ngủ, chế độ ăn uống và khuyến khích con cái tham gia các hoạt động thể dục và hoạt động nghệ thuật. Tâm lý học nghệ thuật có ích trong nhiều trường hợp, giúp trẻ biểu đạt những khó khăn tâm lý của họ.
2.2 Hãy đồng hành cùng con trong hành trình vượt qua trạng thái trầm cảm
Đối với các bậc cha mẹ có con đang được điều trị trạng thái trầm cảm, PGS.TS. Nguyễn Thị Phương Hoa cho biết bà hiểu khó khăn mà họ phải đối mặt khi thấy con cái của họ trải qua những cơn trầm cảm ngắn hạn, dài hạn và tái phát liên tục. Bà nói rằng điều trị trạng thái trầm cảm đòi hỏi kiên nhẫn và không nên nản chí.
Còn về câu hỏi là có những biện pháp nào để tránh cơn trầm cảm, thì điều này rất khó bởi ngay cả sau khi điều trị bằng thuốc, trạng thái trầm cảm vẫn có thể tái phát, tùy thuộc vào cá nhân. Có trạng thái trầm cảm theo mùa, nhiều trẻ mắc bệnh vào mùa đông khi thiếu ánh nắng mặt trời hoặc mắc vào mùa hè khi thời tiết khó chịu.
“Trong quá trình điều trị, nếu những cơn trầm cảm dần giảm bớt, thời gian bị trầm cảm trở nên ngắn hơn, ít hơn về số lần và biên độ thì cũng là một thành công,” chuyên gia nói. Đặc biệt, thông qua việc ghi chép, trẻ có thể tìm ra cách ứng phó với trạng thái trầm cảm như: thực hiện bài tập thở, thiền, ngồi một mình, đọc thần chú, hoặc tắm nước nóng… Hoặc trong những thời điểm căng thẳng, nếu cảm thấy cơn trầm cảm đang đến, trẻ có thể tập yoga, ăn đồ ngọt… cũng giúp cơn trầm cảm ngắn hơn và nhẹ nhàng hơn.
PGS.TS. Nguyễn Thị Phương Hoa khuyên bậc cha mẹ nên duy trì sự kiên nhẫn và tin tưởng, đồng thời ghi chép hành trình cùng con chống lại trạng thái trầm cảm. Qua các ghi chú, bậc cha mẹ có thể thấy sự thay đổi của con mình từng tháng và từng năm, từ đó xây dựng niềm tin rằng theo thời gian, con cái họ sẽ học cách đối phó với căn bệnh này.
“Trẻ có thể phải sống với trạng thái trầm cảm trong một thời gian dài, nhưng nếu họ ghi chép, bậc cha mẹ sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn trong việc đối phó với trạng thái trầm cảm của con mình và biết cách ứng xử tốt trong từng tình huống. Việc ghi chép cũng có thể cho thấy cho chúng ta về những vấn đề của bản thân để chúng ta có thể tự chủ động sửa đổi và thay đổi,” bà nói.
3. Bí quyết tạo ra một không gian sống đẹp để phát triển tâm hồn và thể chất của trẻ
Nghiên cứu tâm lý cho thấy rằng không gian sống có tác động trực tiếp đến tình cảm con người thông qua sự kích thích giác quan. Điều này chứng tỏ rằng khi chúng ta sống trong một không gian mở, thoải mái, cảm giác dễ chịu sẽ giúp kích thích sự sáng tạo và cảm hứng.
Đối với trẻ em, một không gian sống đẹp là nơi họ có thể phát triển tâm hồn và cơ thể một cách tối đa. Chú tâm vào tương lai và sự phát triển của con cái yêu quý đòi hỏi sự quan tâm lớn trong việc chọn một không gian sống đảm bảo hai tiêu chí: Không gian mở gần thiên nhiên và sự kết hợp của nhiều tiện ích đa dạng.
3.1. Gần thiên nhiên
Điều đầu tiên cần xem xét khi xem xét một không gian sống đẹp là môi trường xung quanh. Khác với sự đông đúc, khói bụi chật chội và không gian hạn chế ở trung tâm thành phố, các khu dân cư ngoại ô được xây dựng trong một môi trường với nhiều không gian mở và nhiều cây xanh.
Không khí trong lành, không bị ô nhiễm bụi bẩn giúp giảm nguy cơ mắc các bệnh về da hoặc hô hấp. Tiếp xúc gần gũi với thiên nhiên, có tầm nhìn mở rộng và không còn phải ở trong bốn bức tường suốt cả ngày, là một môi trường mà trẻ em có thể học hỏi và phát triển một cách thoải mái.
3.2. Không gian rộng lớn và thoáng đãng
Đối với trẻ em, sống trong một không gian với các khung cảnh đa dạng về cây cỏ và hoa lá, có công viên, hồ nước và nơi chơi là một điều kiện may mắn hơn so với việc sống trong một thành phố chật chội và ngột ngạt. Môi trường sống được tích hợp với nhiều tiện ích, trẻ em sẽ có nhiều trò chơi hữu ích hơn, sẽ không tiếp xúc quá nhiều với các thiết bị điện tử, không cảm thấy buồn chán do tình trạng bí bách trong nhà và sẽ tăng khả năng giao tiếp khi trẻ em tương tác và chơi cùng nhau.
Ngoài ra, không gian sống mở với nhiều tiện ích cũng tạo cơ hội cho gia đình tập hợp, cha mẹ có thể tận hưởng nhiều hoạt động giải trí cùng với con cái, thúc đẩy phát triển trí tuệ của trẻ.
Đối với người trẻ đã trưởng thành muốn có cuộc sống độc lập, việc tìm một không gian với tầm nhìn rộng lớn là ưu tiên hàng đầu. Khi họ chọn một căn hộ riêng tư để “trốn” khỏi thành phố ồn ào và bụi bặm, họ cần mở mắt để thấy cảnh quan xanh mướt của cây cỏ và biển, nhưng các tiện nghi cho cuộc sống vẫn phải nằm trong “tầm tay,” tiện lợi như sống trong một căn nhà phố. Với diện tích đất hạn chế ở trung tâm thành phố, mặc dù các tòa nhà căn hộ cao cấp hiếm khi có thể đáp ứng được cảnh quan sinh thái rộng lớn. Trong khi đó, các tòa nhà căn hộ xa trung tâm đáp ứng cả hai tiêu chí mà người trẻ nhắm tới.
3.3 Phòng ngủ cho trẻ em
Phòng ngủ của trẻ em là không gian quan trọng nhất, bởi đây là thế giới riêng của trẻ và cũng là nơi trẻ sử dụng nhiều nhất trong các hoạt động hàng ngày. Nhìn chung, phòng ngủ của trẻ em có thể là phòng ngủ giống với phòng ngủ của các thành viên trong gia đình, nhưng cũng có những sự khác biệt cần chú ý để tạo ra một môi trường và không gian thích hợp.
Vị trí: phòng ngủ của trẻ em nên gần phòng của bố mẹ để tiện lợi trong việc chăm sóc, theo dõi hoặc kiểm soát. Nếu đó là một căn hộ, phòng ngủ của trẻ cũng nên gần phòng tắm để trẻ dễ dàng thực hiện các hoạt động và tránh việc phải đi xa. Nếu đó là một ngôi nhà liền kề, phòng ngủ của trẻ nên ở cùng tầng với phòng của bố mẹ; nếu ở tầng khác, bạn nên ở dưới tầng của bố mẹ để bố mẹ có thể chú ý khi đi ngang qua. Phòng ngủ của trẻ không nên gần hoặc phải đi qua không gian thờ cúng vì ở độ tuổi nhỏ, trẻ có thể có nỗi sợ hãi. Phòng ngủ của trẻ cũng không nên gần các phòng giải trí có âm thanh vì nó có thể ảnh hưởng đến sự yên tĩnh cần thiết. Trong một số trường hợp, đối với trẻ em từ 4-7 tuổi, có thể tạo phòng ngủ của trẻ gần phòng của bố mẹ và có một cánh cửa.
Diện tích: không nên nghĩ rằng phòng ngủ của trẻ nhỏ hơn so với phòng ngủ của người lớn. Nếu có thể, hãy làm cho phòng ngủ của trẻ đủ lớn, ít nhất 14-15m2. Bởi vì dù đó là phòng ngủ, trẻ em không chỉ ngủ, mà đó cũng là phòng học, phòng chơi và phòng tiếp đón bạn bè nhỏ của họ. Trong trường hợp phòng ngủ của trẻ phục vụ cho nhiều người (thường là hai trẻ cùng giới tính), các chức năng cần được kéo dài như hai nơi ngủ, hai nơi học… Khu vực chơi của trẻ cũng phải linh hoạt và đa dạng, do đó ngoài chức năng giao thông, sàn trống cần đủ lớn để trẻ có thể chơi trên sàn.
Nội thất: Cần được sắp xếp một cách khoa học và tiện lợi, với các khu vực chức năng rõ ràng – nơi ngủ, nơi học tập và nơi chơi; nơi lưu trữ. Hệ thống giao thông trong phòng cần mạch lạc, để vào ban đêm mà không có đèn hoặc không có điện, trẻ em vẫn có thể hình dung và xác định các đường đi và khu vực chức năng trong phòng. Nội thất có thể có hình dáng hoặc màu sắc phù hợp tùy theo độ tuổi. Cần lưu ý rằng trẻ càng lớn, họ càng ít thích trang trí sặc sỡ và “hình dáng trẻ con” như những nhân vật hoạt hình. Trẻ em đến độ tuổi 15 (bắt đầu cấp 3) có thể xem xét như người lớn và không còn cần những trang trí như vậy nữa.
An toàn: An toàn trong phòng của trẻ em rất quan trọng, bởi trẻ em nhỏ tuổi chưa đủ mạnh mẽ hoặc có đủ kỹ năng để xử lý tình huống nguy hiểm một cách độc lập. Nội thất nên được làm bằng gỗ, tránh sử dụng các vật liệu không phù hợp như kính và kim loại. Nếu sử dụng giường tầng, các tầng trên và cầu thang phải có lan can; Giường tầng cũng không nên được đặt gần quạt trần (nếu có). Trong phòng, không nên có khoảng trống ở mức sàn hoặc các góc sắc cạnh có thể gây ra sự bất tiện hoặc nguy hiểm. Hệ thống điện cần phải tuyệt đối an toàn, sử dụng thiết bị tắt tự động (aptomat) khi có sự cố ngắn mạch. Vị trí cửa sổ, lan can cửa sổ trên trần và lan can ban công phải được thiết kế để đảm bảo an toàn hoặc có thể có mạng sắt hoặc lưới che. Hệ thống khóa cửa cần phải đơn giản và dễ vận hành. Cửa phòng có thể được thiết kế với một tấm kính để trong trường hợp không thường, nếu có lẻ bên trong có khóa, nó có thể bị phá từ bên ngoài để mở khóa phòng. Khi trẻ em “ra khỏi” phòng riêng của họ, bố mẹ cũng cần giáo dục và đào tạo trẻ em về an toàn và kỹ năng thoát hiểm.
3.4 Không gian ngoài phòng ngủ
Có một phòng ngủ riêng biệt cho trẻ, với thiết kế “màu trẻ con” là điều mà tất cả bố mẹ muốn và cũng là mong muốn của trẻ. Tuy nhiên, đó là chưa đủ. Không gian cho trẻ trong nhà không chỉ giới hạn trong phòng ngủ đó. Trẻ nên và cần có không gian ngoài phòng ngủ để sống, chơi và tương tác với các thành viên trong gia đình. Hiện nay, tại nhiều ngôi nhà mới, nhiều chủ sở hữu và kiến trúc sư đã có ý định thiết kế và tạo ra các không gian như vậy ngoài phòng ngủ. Đó là các phòng và không gian chơi riêng biệt dành riêng cho trẻ em. Tại đây, với không gian rộng lớn, không có giường, tủ quần áo, bàn học hoặc ghế, trẻ em có thể thoải mái chơi trên một diện tích lớn. Ở đây bạn có thể trưng bày đồ chơi có nhiều kích thước, được trang bị kệ sách/sách truyện, có thể có màn hình TV (dễ dàng cho bố mẹ kiểm soát trong phòng ngủ), piano và guitar. Không gian này cũng có thể được thiết kế là một không gian chơi thể chất, với các bậc thang leo và cầu trượt (tất nhiên vẫn đảm bảo an toàn). Loại không gian cho trẻ này có thể được sắp xếp kế bên phòng ngủ của trẻ, hoặc gần không gian sống chung của gia đình để tiện trong các hoạt động, chăm sóc, theo dõi và kiểm soát.
Tuy nhiên, không phải tất cả gia đình hoặc ngôi nhà đều có một không gian riêng biệt để trẻ em như vậy, nhưng trẻ em vẫn cần chơi và tham gia các hoạt động ngoài phòng ngủ. Vì vậy, cần sắp xếp các góc chơi khác cho trẻ em trong ngôi nhà. Theo đó, phòng chung là một nơi phù hợp để trẻ em chơi và dành thời gian với các thành viên trong gia đình. Bạn nên sắp xếp một góc cho trẻ em chơi tại đó. Tại vị trí này, tùy thuộc vào độ tuổi, có thể có các tủ sách/tủ đồ chơi, tranh ảnh, hoặc có thể có một góc âm nhạc với đàn piano, guitar… Ở độ tuổi nhỏ (khoảng từ 4-8 tuổi) trẻ em cần sự tương tác của bố mẹ trong các hoạt động, cần sự khen ngợi, động viên và khích lệ; có thể chỉ cần hoàn thành một trò chơi, hoặc hoàn thành một bài hát. Do đó, trẻ em không nên ở trong phòng ngủ quá lâu – ngay cả khi phòng đẹp và thoải mái. Trẻ cần được khuyến khích ra ngoài, tham gia các hoạt động gia đình và kết nối với các thành viên khác. Điều này, ngoài yếu tố tình cảm, còn có tác dụng cải thiện khả năng giao tiếp và kết nối của trẻ, ngăn trẻ trở nên lặng im, ít nói hoặc mắc chứng tự kỷ.