Phúc Bồ – trùm băng đảng nổi tiếng Hà Nội là ai? Tóm tắt cuộc đời Phúc Bồ – Nguyễn Thị Phúc – trùm giang hồ khét tiếng Hà thành cuối thập niên 1990, đồng môn cùng lứa với Khánh “trắng” (hay còn gọi là Khánh “trắng”) dưới bài viết sau đây của Luật Quốc Bảo.
Mục lục
- 1 Phúc Bồ – Nguyễn Thị Phúc
- 2 Phúc Bồ – “Cọp dữ” chợ Phùng Hưng
- 3 Những chuyên án đi cùng năm tháng Phúc “Bồ”
- 4 Phúc “bồ” giang hồ Một Thời
- 5 Nữ tướng Phúc bồ làm gì để hoàn lương?
- 6 Những ngày về già của bà trùm Phúc ‘Bồ’
- 7 Phúc “Bồ” trong trung tâm dưỡng lão.
- 8 “Xin một mắt” người tình, Phúc Bồ khiến cả giới anh chị rúng động
Phúc Bồ – Nguyễn Thị Phúc
Phúc “Bồ” Tên thật là Nguyễn Thị Phúc (1957 – 7/2016), trùm giang hồ khét tiếng Hà thành cuối thập niên 1990, đồng môn cùng lứa với Khánh “trắng” (hay còn gọi là Khánh “trắng”) khét tiếng giang hồ). Những cái tên Phúc “Bồ”, Khánh “trắng” từng là nỗi kinh hoàng cho nhiều người dân buôn bán tại các khu chợ trong khu phố cổ Hà Nội như chợ Đồng Xuân, chợ Phùng Hưng. Dưới danh nghĩa tổ bốc xếp, vận chuyển hàng hóa cho tiểu thương, Phúc “Bồ” cầm đầu băng nhóm xã hội đen ngang nhiên uy hiếp, chèn ép tiểu thương. Thậm chí, có thông tin tố cáo các đối tượng này đã xâm phạm, bắt giữ người trái pháp luật, cho vay nặng lãi, đòi nợ thuê và thực hiện hàng chục vụ đâm thuê chém mướn gây thương tích cho một số người dân.
Điều lạ là dưới trướng Phúc “Bồ” có khá nhiều tay giang hồ có máu mặt, là dân giang hồ chính hiệu. Băng nhóm của Phúc hoành hành mạnh nhất trong khoảng 21 tháng. Lần này, băng nhóm của Phúc “bồ” gây sóng gió cho những người buôn bán ở chợ Phùng Hưng và một số khu vực xung quanh chợ Đồng Xuân.
Dù đứng đầu băng nhóm nhưng Phúc “bồ” lại đưa người tình lên làm đội trưởng đội bốc xếp. Phúc “Bồ” là người có đầu óc tổ chức khi biết cách thành lập những đội bốc xếp nhỏ lẻ theo từng khu vực để buôn bán các mặt hàng. Phúc “Bồ” đã đưa một số đàn em lên làm trưởng nhóm và ấn định số tiền phải trả hàng ngày cho từng người, từng nhóm, từng nhóm. Các thành viên trong nhóm đều tìm mọi cách để đạt được chỉ tiêu, nếu không sẽ bị phạt, hoặc không được làm việc nữa.
Do nhiều nguyên nhân, Phúc “bồ” và Khánh Trang đã nhiều lần xô xát, chủ yếu là để phân định lãnh địa cho băng nhóm của mình. Nhiều cuộc “thanh toán” đã diễn ra khá tàn bạo. Điển hình là vụ hỗn chiến giữa hai băng nhóm này gần gian Hàng Đậu, dẫn đến việc người tình của Phúc “bồ”, lúc đó là đội trưởng đội bốc xếp, đã bị đàn em Khánh “trắng” tạt axit. Sau nhiều lần dàn xếp, cuối cùng địa bàn hoạt động của hai băng nhóm cũng được xác lập. Khánh “trắng” cai quản khu vực chợ Đồng Xuân và Phúc “bồ” cai quản các khu vực xung quanh. Sau đó, Khánh “trắng” bị bắt trước Phúc “bồ” chỉ một thời gian ngắn. Sau đó, Khánh “trắng” bị xử bắn, còn Phúc “bồ” lĩnh án 9 năm tù tại Trại 5, Thanh Hóa.
Năm 2002, Phúc “Bồ” được ân xá, ra tù trước thời hạn. Để mưu sinh, Phúc “bồ” mở cửa hàng điện thoại, mỹ phẩm tại nhà. Sau 3 lần bị tai biến mạch máu não, Phúc “Bồ” được đưa vào viện dưỡng lão và qua đời vào tháng 7/2016 tại đây do đột quỵ.
Phúc Bồ – “Cọp dữ” chợ Phùng Hưng
Vụ cháy chợ Đồng Xuân kinh hoàng
Những chuyên án đi cùng năm tháng Phúc “Bồ”
Phúc “bồ” giang hồ Một Thời
Phúc “bồ” quay lại hẻm Tầm Thương vì còn có gia đình nhỏ của riêng cô, hai cậu con trai và người chồng cũ mà cô từng phản bội. Trong cuộc sống đời thường của những người phụ nữ bình thường khác, trong sâu thẳm Phúc vẫn cháy bỏng khát khao ấy.
Cuối những năm 1990, hai cái tên Phúc “bồ” và Khánh “trắng” từng là nỗi kinh hoàng đối với những người dân buôn bán vô tội vạ ở khu vực chợ Đồng Xuân, Hà Nội. Núp dưới danh nghĩa là những đội bốc vác, vận chuyển hàng hóa cho thương lái, Phúc “cậu” và Khánh “trắng” thực chất là những tên côn đồ cầm đầu băng nhóm “xã hội đen” ngang nhiên lộng hành. ức hiếp, hà hiếp dân lành để buôn bán.
Bằng thủ đoạn độc quyền vận chuyển, bốc xếp, thu phí bến bãi, ép giá, phạt tiền, dọa báo quan thuế, họ đã thu tiền bất chính của thương lái hoặc người từ địa phương khác đến. để giao hàng. Tệ hơn, chúng đã ngang nhiên xâm phạm, bắt người trái pháp luật, cho vay nặng lãi, đòi nợ thuê và thực hiện hàng chục vụ đâm thuê chém mướn gây thương tích cho người dân vô tội.
Tham gia giải quyết mâu thuẫn trong nội bộ nhân dân bằng “luật rừng”, để đàn em khống chế, đe dọa buộc phía bên kia phải chấp nhận những điều kiện, nội quy do mình đặt ra, băng nhóm của chúng đã khiến bao người phải điêu đứng.
Nếu như Khánh “trắng” là một sát thủ máu lạnh đội lốt đội trưởng đội bốc xếp có vẻ ngoài hào hoa, lịch lãm và làm rất nhiều việc từ thiện để che mắt thiên hạ thì “bồ” Phúc lại là một Đàn ông. Bà “nản” ngang nhiên cầm đầu băng nhóm “xã hội đen” quy tụ những đàn em thân tín của mình là những tên trộm cướp, côn đồ hung hãn từng vào tù ra tội.
Đàn bà mấy tay thì dễ, nhưng đàn bà như Phúc “bồ” đàn ông dù có máu mặt cũng phải phục tùng. Không đến mức giết người một cách dã man, trắng trợn và hiểm độc như Khánh “trắng”, nhưng với 21 tháng tồn tại, băng nhóm của Phúc “đô” đã làm mưa làm gió đối với những người buôn bán ở chợ tạm Phùng Hưng và một số khu vực lân cận quanh chợ Đồng Xuân ( Lúc đó chợ Đồng Xuân nằm trong chợ Đồng Xuân). bị cháy nên chính quyền lập chợ tạm Phùng Hưng để dân buôn bán).
Đứng đằng sau với vai trò chủ mưu, cầm đầu băng nhóm, Phúc “Bồ” đã đưa người tình lên làm đội trưởng đội bốc xếp. Thị thành lập các đội bốc xếp nhỏ theo từng khu vực buôn bán hàng hóa, đặt những kẻ phạm pháp làm trưởng nhóm và ấn định số tiền phải trả hàng ngày cho từng người, từng tổ, từng nhóm. Các thành viên trong nhóm phải tìm một cách tiếp cận mục tiêu, nếu không Phúc “cậu” sẽ cho người chơi ăn đòn. , hoặc không làm việc nữa. Bằng cách đó, Phúc “cậu” và Khánh “trắng” kiếm được hàng trăm triệu đồng mỗi tháng.
Phúc “cậu” và Khánh “trắng” đã nhiều lần đụng độ để tranh giành lãnh địa của băng nhóm. Nhiều vụ “thanh toán” diễn ra khá dã man. Điển hình là vụ đâm chém giữa hai băng nhóm tại gian hàng Hàng Bột khiến người tình của Phúc “Bồ” – đội trưởng đội bốc xếp của cô bị đàn em của Khánh “trắng” móc mất một mắt do bị chúng hắt hủi. axit. Sau nhiều lần dàn xếp, cuối cùng địa bàn hoạt động của hai băng nhóm cũng được xác lập. Khánh “trắng” cai quản khu vực chợ Đồng Xuân, Phúc “bồ” cai quản khu vực lân cận.
Số phận đã cắt đứt con đường thiện lương chỉ kéo dài vỏn vẹn 21 tháng, dường như quãng thời gian đó là quá ít so với tiếng tăm giang hồ nổi khắp Hà thành của băng nhóm Phúc.
Cuối cùng, Phúc và đệ tử đã bị pháp luật trừng trị thích đáng. Phúc “cậu” lĩnh án 11 năm tù tại trại 5, Thanh Hóa.
Trong suốt những năm tháng ở trại, người phụ nữ 30 tuổi của Phúc đã hiểu cái giá phải trả cho sự ngông cuồng mà mình đã gây ra. Phúc đã tích cực cải tạo để mong được sự khoan hồng của pháp luật. Tuy nhiên, một người phụ nữ có vẻ ngoài “hung dữ” như Phúc dù ở môi trường nào vẫn tỏ ra là “đại ca”, kể cả ở trong tù. Các quản giáo ở phân trại 5 kể lại, Phúc “bồ” khi ở trại luôn là người cầm đầu với hàng chục nữ phạm nhân cùng phòng “ưu ái” chăm sóc cô mỗi khi cô cảm thấy “trái gió trở trời”.
Ngay từ những ngày trong hành trình “phục hồi”, số phận đã đặt những dấu ấn mơ hồ và bi kịch vào cuộc đời của người phụ nữ “khét tiếng” này. Có lẽ bi kịch lớn nhất của cuộc đời và cũng đau đớn nhất trong phần lương thiện còn sót lại trong tâm hồn bà Phúc chính là “chút của để dành” – hai đứa con trai của bà sa vào nghiện ngập. Những ngày ở trại 5, có những lúc chị bập bẹ như bị kích động, khóc cười vô cớ, thèm được ôm ấp, chỉ có một mình vì nhớ con.
Nguồn: https://web.archive.org/web/20081026094511/http://antgct.cand.com.vn/vi-vn/nguoitrongcuoc/2006/4/50905.cand
Nữ tướng Phúc bồ làm gì để hoàn lương?
“Tự do để có thể sống một cuộc sống bình thường như bao người phụ nữ khác”, đó là ước muốn cháy bỏng của Nguyễn Thị Phúc (Phúc bồ) khi chị phải thụ án 9 năm tù tại Trại 5 Thanh Hóa. Ước muốn này đang ngày dần hiện hữu ở căn nhà 521 Trần Khát Chân, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội.
Sự thay đổi thật sự của Phúc, nữ tướng của hơn 20 đàn em chuyên làm luật ở chợ tạm Phùng Hưng, bắt đầu từ khi trong trại giam, người nữ tù nhận được tin: Hai đứa con do mình rứt ruột đẻ ra bị người chồng phụ bạc đuổi ra khỏi nhà nên đã dính phải ma túy… Phúc chịu khó làm tốt các công việc mà ban giám thị phân công, chấp hành nghiêm kỷ luật của trại. Sau hơn 3 năm cải tạo, chị được chuyển lên bệnh xá của trại để phục vụ. Và rồi tin vui bất ngờ đã đến, Phúc có tên trong danh sách đặc xá đợt 2/9/2000.
Ra tù, việc đầu tiên mà cựu nữ tướng làm là bán căn nhà 57B Hàng Bồ. Được chị em trong nhà hỗ trợ thêm tiền bạc, Phúc mua căn nhà 521 Trần Khát Chân, mở cửa hàng kinh doanh mỹ phẩm, đưa hai con về sinh sống để cai nghiện. Chị nói với các con: “Cuộc đời mẹ đã mắc phải lỗi lầm với xã hội, mẹ không muốn các con sa ngã vào đường nghiện ngập để rồi theo vết xe đổ của mẹ năm xưa…”. Lời nói chân tình của người mẹ từng trải qua sóng gió cuộc đời đã thuyết phục được hai con của Phúc. Chúng đã quyết tâm từ bỏ ma túy, hiện cả hai đang theo học lái xe. Khi học xong, chị Phúc hứa sẽ vay mượn mua cho chúng xe ôtô để chở khách.
Trong những ngày này, khi nhớ lại quãng đời xưa, Phúc vẫn sởn gai ốc. Chị kể: “Thực ra, đời tôi cũng gặp nhiều vất vả, lại ảnh hưởng của nhiều nhân tố tác động nên có lúc đã bi quan, làm liều… 19 tuổi, tôi lấy chồng và sống bằng nghề buôn bán hoa quả. Năm 1977, tôi sinh cháu trai đầu lòng, năm 1983, đứa thứ hai ra đời. Lúc này, chồng tôi bắt đầu lao vào ma túy. Một nách nuôi hai con ở nhà, để chồng đi trăng hoa với người ngoài. Có cô còn vác bầu đến nhà tôi ăn vạ. Uất hận, tôi lao vào con đường kiếm tiền một cách mù quáng, cốt có thật nhiều tiền. Vì tôi nghĩ, cứ có tiền là có tất… Khoảng năm 1994-1996, tôi tập hợp được hơn 20 người để làm ăn tại chợ tạm Phùng Hưng. Nay nhắc lại mới thấy dại, chẳng có tiền bạc nào có thể sánh với sự tự do thanh thản. Hơn nữa, muốn giàu thì có nhiều cách chứ không phải làm những việc bất nhân, bất nghĩa mới giàu có được…”.
Sự thanh thản trong cuộc sống làm Phúc khỏe mạnh hơn so với hồi trong trại. Giờ đây, cứ ngày rằm, mùng một, người ta lại thấy một người đàn bà to khỏe, trên mặt còn thoáng nét gai góc cuộc đời, đến lễ nơi cửa Phật. Chị nói, làm vậy là để cầu phúc cho gia đình, cho con cái và cũng là để sám hối cho những lỗi lầm mà mình đã mắc phải.
Nguồn: https://web.archive.org/web/20090208165012/http://vnexpress.net/GL/Phap-luat/2001/07/3B9B22E8/
Những ngày về già của bà trùm Phúc ‘Bồ’
Người đàn bà lưu manh khét tiếng một thời với những ai oán chồng chất, từng là nỗi khiếp sợ của tiểu thương ở các chợ trung tâm Hà Nội giờ tàn tạ, nửa tỉnh nửa mê sau những đợt tai biến.
Sau ba lần tai biến, Nguyễn Thị Phúc (Phúc “Bồ”) được gửi đến Trung tâm dưỡng lão Thiên Đức bằng tiền gom góp của anh chị em. Năm tháng khiến gương mặt bà trùm này thay đổi song vẫn còn nguyên vẹn khuôn mặt góc cạnh, đôi lông mày cao cong vút của người đàn bà giang hồ. Giờ ngồi trong xe lăn, Phúc “Bồ” hiền lành như đứa trẻ.
20 năm trước, Phúc là một phụ nữ ngang tàng, kiếm tiền bằng cách chỉ đạo một đội ngũ ô hợp, núp danh đội bốc xếp để bắt chẹt, vòi tiền người kinh doanh ở chợ Phùng Hưng, chợ tạm Đồng Xuân. Giờ đây, bệnh tật và những nỗi đau thế thái đã khiến phụ nữ khỏe mạnh, cao lớn thành người tàn phế với một cánh tay bị bại liệt.
“Chị ấy ngoan lắm, không làm phiền hộ lý như những người khác”, y tá Hương, một phụ nữ hơn 10 năm gắn bó với nghề chăm sóc người già, bệnh tật ở trung tâm này kể. Với lớp người như Hương, cái tên Phúc “Bồ” là quá khứ, là một cái gì đó mơ hồ chứ không ghê gớm như những người cùng thời biết đến. Vậy nên khi bước chân vào đây, dẫu cho trước kia Phúc có là ai chăng nữa thì hiện tại chị cũng giống những người tới đây, cần được chăm sóc và an ủi.
Phúc “Bồ” trong trung tâm dưỡng lão.
Dường như biết có người lạ nhìn mình, Phúc đưa bàn tay còn cử động được, run rẩy bám vào thành ghế. Bàn tay trắng, gân guốc với những ngón rất dài. Đôi mắt mở to ngơ ngác chớp chớp, rồi chị cười khi hỏi có biết đan len hay không. Những cơn tai biến đã bòn rút tất cả sức khỏe, không cho Phúc “Bồ” còn khả năng tự phục vụ mình nhưng không hoàn toàn lấy đi của chị tất cả. Trong sâu thẳm tâm hồn, người đàn bà này vẫn còn nhận biết được, biết đâu là người thân, người lạ, cảm nhận được lời khen chê. Chị nắm lấy tay người đối diện lắc lắc, miệng phát ra những từ khó hiểu, không tròn chữ nhưng qua nét mặt cho thấy đang rất xúc động. Rồi Phúc “Bồ” cười, ồ ồ như nước chảy, hồn nhiên như đứa trẻ. Y tá Hương bảo chị ấy đang vui đấy. Bị tai biến nặng, lúc tỉnh lúc mê nhưng Phúc “Bồ” vẫn nhận biết được, thi thoảng vẫn khóc vì tủi thân.
Ngày Phúc đi tù, dù mới 30 tuổi và phốp pháp nhưng sức con gái Hà thành, lớn lên trong nhung lụa đâu dễ quen với cái nắng gió khắc nghiệt của trại giam ở miền Trung. Chị ốm, bệnh tật âm ỉ trong người được dịp trỗi dậy, hành hạ.
Cuối năm 2000, Phúc “Bồ” được đặc xá, trở về nhưng mái ấm gia đình của chị ta ở ngõ Tạm Thương đã trở nên hoang lạnh. Người chồng từng bị Phúc hắt hủi, dính nghiện rồi kéo theo hai đứa con trai sa vào “hàng trắng”. Phúc “Bồ” gắng gượng sống coi đó như một nghiệp chướng gây ra phải gánh chịu. Chị mở cửa hàng buôn bán mỹ phẩm, điện thoại nhưng số phận đã không cho người đàn bà này được sống an lành quãng đời còn lại. Tháng 8/2005, một cơn tai biến mạch máu não nặng biến người từng lừng lẫy với những ai oán chồng chất thành kẻ tàn phế. Bị liệt nửa người, thần kinh không còn tỉnh táo, Phúc được anh chị đưa về nhà chăm sóc trước khi được gửi vào đây.
Ở cái tuổi ngoài 50, lẽ thường đã được hưởng phúc an nhàn bên con cháu, nhưng Phúc “Bồ” đang phải sống cảnh cô độc, bệnh tật và thiếu vắng tình thân. Sau rất nhiều cố gắng, chị lại bập bẹ học nói, tập những bước đi chấp chới. Hàng xóm của Phúc “Bồ” là những người già cả, bệnh tật, giống nhau ở sự cô đơn, cũng không tự phục vụ mình, được con cháu đưa vào đây. Mỗi người một hoàn cảnh, một nỗi đau không dễ bày tỏ, san sẻ song mấy ai biết người đàn bà tàn tạ, nửa mơ nửa tỉnh đang lần lần từng bước đi men kia từng là giang hồ lưu manh khét tiếng.
“Thi thoảng người nhà chị ấy cũng đến thăm, ngồi nói chuyện với một lát rồi về”, y tá Hương kể. Theo lời Hương, những lúc đó Phúc chỉ im lặng như đang đắm chìm vào những dòng ký ức để rồi sau đó là những giọt nước mắt.
Nguồn: https://vnexpress.net/nhung-ngay-ve-gia-cua-ba-trum-phuc-bo-2240824.html
“Xin một mắt” người tình, Phúc Bồ khiến cả giới anh chị rúng động
Năm 1994, chợ Đồng Xuân bị cháy, mọi hoạt động của tiểu thương ở đây phải chuyển sang khu vực chợ tạm Phùng Hưng. Khi “đánh hơi” thấy Khánh “trắng” lăm le muốn chiếm khu vực của mình, Phúc “bồ” đã có một nước đi táo bạo, được cho là cao cờ hơn Khánh “trắng”…
Chuyện tình “chị cả”
Sau này, khi đã kết thúc những tháng ngày phải thụ án trong trại giam trở về với cuộc sống đời thường, Phúc “bồ” từng tổng kết cuộc đời mình: “Thực ra, đời tôi cũng gặp nhiều vất vả, lại ảnh hưởng của nhiều nhân tố tác động nên có lúc đã bi quan, làm liều…” 19 tuổi, cô gái phố Hàng Bồ lấy chồng và sống bằng nghề buôn bán hoa quả.
Năm 1977, Phúc sinh cháu trai đầu lòng, năm 1983, đứa thứ hai ra đời. Lúc này, người chồng bắt đầu lao vào ma túy. Trong lúc bản thân một nách nuôi hai con ở nhà, người chồng đã không đoái hoài gì đến gia đình, lại còn đi trăng hoa với người ngoài.
Có cô còn vác bầu đến tận nhà ăn vạ. Chính cuộc hôn nhân “nước mắt nhiều hơn tiếng cười” đã khiến Phúc uất hận, lao vào con đường kiếm tiền một cách mù quáng, cốt có thật nhiều tiền.
Và có lẽ, cũng chính bi kịch gia đình, sự thiếu thốn tình cảm đó đã khiến chuyện tình của Phúc với võ sĩ quyền anh, đệ tử – Dương Tử Anh trở thành một chủ đề “hót” lúc bấy giờ.
Đây lại nói về Dương Tử Anh. Tử Anh sinh năm 1968 trú tại tập thể Quỳnh Mai, quận Hai Bà Trưng. Anh ta từng là võ sinh có tiếng của lứa tuổi thiếu niên.
Tử Anh, được bố dày công huấn luyện cơ bản từ lúc 8 tuổi, lớn lên đã đọ găng 50 trận với nhiều võ sĩ có hạng và chỉ thua 3 trận. Tử Anh đã 3 lần vô địch quyền anh trẻ Hà Nội (các năm 1985- 1987), vô địch giải trẻ toàn quốc quyền anh hạng nhẹ 57 kg.
Năm 1987, Tử Anh đoạt huy chương bạc giải vô địch quyền anh toàn quốc tại Hải Phòng, sát nút võ sĩ Phùng Bảo Anh. Năm 1988, Tử Anh kết hôn với Nguyễn Thúy Nga, có với nhau một con gái. Chị Nga sau đó đi Ba Lan, để lại đứa con ẵm ngửa cho chồng và ông bà nội.
Năm 1989, ảo vọng về một miền đất hứa đã xúi bẩy ông Phương (bố Tử Anh) và 2 người con tìm đường sang Hồng Kông. Vợ ông ở lại chăm sóc mẹ già, nuôi dạy cháu nội. Vỡ mộng nơi xứ người, năm 1993, bố con ông Phương dắt díu nhau về nước.
Phúc “bồ” và Dương Tử Anh trong những ngày tháng mặn nồng.
Lúc này, căn nhà số 9 Đại Cồ Việt bị giải tỏa làm đường. Tử Anh sốc vì vợ bỏ, lại cảnh gà trống nuôi con, thôi làm võ sĩ không kiếm được nghề khác phù hợp. Tháng 8/1993, do nổi máu anh hùng cứu giúp một cô gái qua đường, Tử Anh bị TAND quận Hoàn Kiếm xử 1 năm tù.
Chẳng ngờ, thời gian thụ án cũng là lúc “duyên kỳ ngộ” giữa võ sĩ quyền anh với Phúc “bồ”, đàn chị trong giới giang hồ Hà Nội. Phúc đem lòng quý mến Tử Anh và liên tục vào thăm nuôi. Tình cảm hai người ngày càng khăng khít. Mãn hạn tù, Tử Anh tự nguyện thành võ sĩ riêng của Phúc, bỏ ngoài tai lời khuyên bảo của gia đình.
Thấy Dương Tử Anh trẻ, đẹp trai lại hiếu thắng, Phúc “bồ” coi Tử Anh là nhân vật thứ hai trong băng tội phạm do thị cầm đầu. Dương Tử Anh kính phục Phúc “bồ” không chỉ đáng tuổi chị mà bởi tính ranh ma xảo quyệt của thị nên đã phục tùng một cách trung thành mọi mệnh lệnh của thị. Lúc đầu quan hệ giữa hai người theo kiểu chủ soái- phó tướng, sau thành anh anh-em em.
Cuộc đấu sinh tử
Trong băng nhóm của Phúc “bồ”, chuyện Dương Tử Anh được bà trùm ưu ái trao gửi tình cảm riêng tư và đưa lên làm “phó tướng” của nghiệp đoàn bốc xếp thì ai cũng biết. Nhờ có “phó tướng” tài ba cùng đám đệ tử thân tín, băng nhóm của Phúc “bồ” nhanh chóng trở thành nỗi khiếp sợ với mọi đối thủ. Có được Dương Tử Anh, Phúc “bồ” như hổ mọc thêm cánh.
Đặc biệt, trong những phi vụ đụng độ, thanh toán với các băng nhóm khác, “bà trùm” thậm chí không cần ra mặt. Khoảng giữa năm 1993, quân của Phúc “bồ” có sự phát triển cả về “chất” và “lượng”.
Tuy là phận nữ nhi nhưng Phúc “bồ” đã khéo léo biến những cái đầu nóng, ngông cuồng trở nên “thuần” hơn dưới trướng của mình. Với khí thế ào ào cùng đội quân hùng hậu, Phúc bắt đầu tung đòn dằn mặt để thị uy và tranh giành lãnh địa.
Trong những lần bành trướng địa bàn, bảo vệ lãnh địa, băng nhóm của Phúc “bồ” đã đụng độ với rất nhiều băng nhóm khác. Đáng kể nhất là những cuộc huyết chiến với băng nhóm của ông trùm Khánh “trắng”, đối thủ đáng gờm nhất với băng Phúc “bồ”.
G.L, một giang hồ đã “rửa tay gác kiếm”, sống cùng thời với Phúc “bồ” chia sẻ: Vào thời điểm ấy, giữa hai băng nhóm thường xuyên đụng độ. Cuối cùng, giữa hai bên cũng có được sự phân định “ngầm” về ranh giới. Trên thực tế, bà trùm Phúc “bồ” vốn chẳng ưa mà cũng không phục gì Khánh “trắng”.
Tuy nhiên, trong một số hoạt động cần thiết để bảo vệ danh tiếng và địa bàn trên cơ sở cả hai cùng có lợi, giữa Khánh “trắng” và Phúc “bồ” vẫn có những cuộc đàm phán ngấm ngầm. Cuối năm 1993, Dương Tử Anh và đám đàn em đã có trận chiến nảy lửa với nhóm của Khánh “trắng”.
Sau nhiều lần đụng độ chưa phân định cao thấp, đích thân Dương Tử Anh đã ra tay để bảo vệ danh tiếng cho người tình. Hôm đó, khi phát hiện hai cánh tay “chủ lực”, thân tín nhất của Khánh “trắng” xuất hiện tại khu vực chân cầu Long Biên là Triệu “con” và Thắng “trố”, Tử Anh đã cầm dao truy đuổi và chém hai đàn em của Khánh. Bị phục kích bất ngờ, Triệu “con” và Thắng “trố” phải bỏ chạy.
Đêm 14/7/1994, ngọn lửa đã thiêu rụi toàn bộ chợ Đồng Xuân mới được xây dựng lại trước đó ba năm. Sau cơn “đại hồng hỏa” nguyên nhân trực tiếp được xác định là do chiếc quạt MD ở kiốt 293 bị om nhiệt trong khi công tắc vấn bật gây cháy.
Thiệt hại do vụ cháy này gây ra lúc bấy giờ lên tới 300 tỷ đồng. Thời điểm đó, đội quân của Khánh “trắng” chủ yếu bốc dỡ ở khu vực chợ Đồng Xuân, cháy chợ đã ảnh hưởng trực tiếp tới cần cầu cơm của băng nhóm.
Vì thế, Khánh “trắng” lăm le chuyển quân của mình sang chợ tạm Phùng Hưng. Thế nhưng đó là khu vực không dành cho Khánh, bởi nó nằm dưới sự quản lý của bà trùm Phúc “bồ”. Tuy là phụ nữ nhưng Phúc “bồ” có một giác quan rất nhạy cảm.
Mất 1 mắt vì đeo kính…đen
Khi nghe phong thanh về ý định của Khánh, Phúc “bồ” đã sai ngay đàn em thân cận của mình là Đỗ Cường Giang và người tình Dương Tử Anh đến khu vực chợ Long Biên tìm Khánh “trắng” để hỏi rõ nguồn cơn.
Để có cớ “hỏi thăm”, Phúc “bồ” đem chuyện bị đàn em của Khánh “trắng” chửi, nói với Tử Anh và Giang (tự Giang “lác”): “Hôm qua, thằng Vinh “đồng” tức Nguyễn Quang Vinh (một đàn em thân tín của Khánh “trắng” ) chửi tao.
Chúng mày ra chợ tìm nó “nói chuyện”. Sau khi nghe mệnh lệnh của bà trùm, Tử Anh và Giang “lác” đi xe máy ra chợ Long Biên để tìm Vinh “đồng”.
Vừa ra tới nơi, cả hai gặp Vinh “đồng” tại quán nước ngay cổng chợ. Thấy Vinh, Tử Anh lên tiếng: “Mày biết chuyện gì giữa chị Phúc với thằng Khánh “trắng” mà xen vào. Thằng Khánh định thuê người để bắn tao với giá 10.000 USD…”.
Sau khi nghe Tử Anh nói chuyện xấc xược, Vinh “đồng” phản ứng lại: “Sao mày lại dám gọi anh tao là thằng?”. Hai bên to tiếng với nhau, cậy thế 2 đánh 1, cả Tử Anh và Giang “lác” cùng hắt chén nước vào mặt Vinh. Vinh “đồng” cũng không vừa, đứng dậy cầm chai bia đâm vào mắt Dương Tử Anh.
Do ở khoảng cách gần, không kịp phản ứng, cộng với việc Tử Anh đang đeo kính râm nên mảnh kính vỡ đâm vào mắt phải của Tử Anh. Thấy có động, đám đàn em của Vinh ở chợ Long Biên đã lao vào đánh đuổi Tử Anh và Giang “lác”.
Thị uy không thành, Tử Anh và Giang “lác” đành ôm mặt bỏ chạy. Dương Tử Anh bị thương và được Phúc “bồ” đưa vào bệnh viện khám và điều trị. Tuy nhiên, các bác sĩ kết luận Tử Anh bị mù vĩnh viễn bên mắt phải với thương tích 30%.
Sau khi đưa quân sang “dằn mặt” đàn anh Khánh “trắng”, Phúc “bồ” đã nói thẳng với Khánh rằng, khu vực của thị là “bất khả xâm phậm”. Giữa Khánh và Phúc “bồ” đã cùng đi đến thỏa hiệp, không nhòm ngó đến địa bàn của nhau, để tránh xảy ra một trận đẫm máu. Dương Tử Anh có đơn xin bãi nại cho Vinh “đồng”…
Nguồn: http://sanco365.com/xa-xi-chet/xin-mot-mat-nguoi-tinh-phuc-bo-khien-ca-gioi-anh-chi-rung-dong-2114
Nguồn Tổng hợp